4.0.0
07:16:16 21/11/2024
Tôi thường nghe người ta bảo, tuổi mười tám đôi mươi là lứa tuổi đẹp nhất đời người, nên họ khuyên hãy ra sức gìn giữ và trân trọng nó. Vậy mà một cô gái chớm đôi mươi như tôi, đang trong giai đoạn mơn mởn sức sống ấy vẫn chưa được tưới tắm một chút nhựa mát lành nào. Có lẽ là vì, trong khi những người bạn đồng trang lứa như tôi đang ngao du về một miền đất mộng mơ trong tâm tưởng, đang gieo ý nghĩ về một tương lai đầy hứa hẹn, thì tôi lại cặm cụi loay hoay trong đống áp lực xung quanh mình. Áp lực về chọn một ngành học mong muốn, áp lực đi tìm thứ gọi là "sự ổn định dài lâu". Tôi băn khoăn hoài nghi về xã hội hiện tại nơi mà mọi người cho rằng "nền văn minh đỉnh cao của mọi thời đại". Điều đó đặt ra một câu hỏi: "Liệu một xã hội tốt hơn có đồng nghĩa với việc cuộc sống con người vắng bóng áp lực hay không?". Truy tìm mục đích cốt lõi của cuộc sống suốt những tháng ngày ròng rã, tôi nhận ra áp lực luôn hiện diện xung quanh mình, và thứ áp lực "đáng gờm" nhất đôi khi không phải từ tác động của người khác, mà từ chính suy nghĩ vẩn vơ của bản thân mình vẽ nên. Do đó, tản văn ngắn này đơn giản viết nên từ những cảm xúc chân thành chắt ra từ trong quãng thời gian tôi nếm mùi gian nan, và đúc kết nên một ý nghĩa nhân văn "Nếu bạn đối xử với áp lực bằng sự đè nén, thì áp lực sẽ đáp trả bạn một lực tương xứng. Nhưng khi bạn đối xử với áp lực bằng tình yêu và sự chấp nhận, bạn sẽ không thể biết được nó sẽ trở nên dịu dàng với bạn như thế nào!"- Halliee (Bút danh của tôi)