Tiếp tục với
Thôi Duyên
0 0 0 0 0 3
Thôi Duyên - Umio 8 Truyện dài - Đang sáng tác
umio22

Thôi Duyên - một câu chuyện nhỏ không quá dài không quá ngắn, mang một chút màu sắc miền Tây Nam Bộ những năm xưa cũ. Trong mối tình tay ba phức tạp giữa Huệ - Liên - cậu Khải, tác giả muốn gửi gắm những tâm tư, suy nghĩ của Út Liên, một cô gái mới lớn về tình yêu, tình gia đình và trăn trở thật nhiều về kiếp sống bất hạnh của những thế hệ phụ nữ trong xã hội xưa. Hy vọng bộ truyện sẽ giúp bạn có được những trải nghiệm mới mẻ và thú vị. Lời của tác giả: - Ảnh bìa được edit bởi Tinh Vân. - Truyện chỉ lấy bối cảnh là thời kỳ Pháp thuộc, không lột tả bất kỳ vấn đề chính trị nào trong giai đoạn đó. Nội dung đơn thuần là truyện tình cảm, vui lòng không bàn luận các vấn đề vượt khỏi phạm vi nêu trên. - Vì đây là truyện lấy bối cảnh nông thôn Việt Nam thời xưa nên có phản ánh một số hủ tục như tảo hôn, một người được lấy nhiều vợ,... và có một chương đề cập tới quan hệ không đồng thuận (rất nhẹ và thoáng qua) sẽ được cảnh báo trước ở chương đó. - Mình là một người sinh ra và lớn lên ở miền Bắc, câu chuyện này được lấy cảm hứng khi mình xem bộ phim "Đò dọc" kể về cuộc sống của một gia đình ở miền Tây Nam Bộ. Do vậy cách sử dụng từ địa phương trong truyện có thể chưa chuẩn xác.

Thẻ: Tình yêu nam nữ , Tình cảm lãng mạn , SE , Cận đại

Bìa gốc bởi Umio

"Thôi cũng đành thôi, duyên em cũng đành thôi!"* - Út Liên ca bài gì mà buồn quá vậy? Cậu Khải hai tay đút túi quần âu, thong thả bước đến sau lưng tôi. Tôi cười mà lòng tràn ngập chua xót. - Em ca cuộc đời em đó cậu! (* Trích lời bài hát "Thương kiếp đò xuôi", nhạc phim "Đò dọc")

Tên của tôi là Quỳnh, có nghĩa là một đóa hoa quỳnh màu trắng tinh khôi. Hoa quỳnh chỉ nở một lần rồi héo tàn vĩnh viễn, cha nói, cũng giống như một tình yêu chung thủy đến đớn đau, là tình đầu, tình cuối, và cũng là duy nhất. Má luôn hi vọng tôi sẽ giống như đóa quỳnh kia, trắng trong, thanh khiết và thủy chung một đời. Điều này cũng là cha nói với tôi, vì má đã mất ngay khi tôi cất tiếng đầu tiên chào đời. Má đã nhường lại sự sống để ươm mầm một bông quỳnh trắng. Nhưng quỳnh chỉ nở vào ban đêm, lặng lẽ tỏa hương, lặng lẽ... yêu người. Có gì đau xót hơn cho một mối tình thủy chung mà câm lặng? Nếu có kiếp sau, tôi nguyện không là một đóa quỳnh câm...