Tiếp tục với
Mưa Bụi
0 1 1 0 0 9
Mưa Bụi - N.N 86 Truyện dài - Đang sáng tác
khuynhniem

Mưa thu hôm ấy mang theo ký ức trở về, phảng trong đáy mắt những yêu hận day dứt, những nỗi sợ đau thương cùng cực. Mưa nhỏ bay theo gió, phủ xuống lòng kẻ say. Lặng lẽ ươm mầm tình yêu...

Trong tiếng mưa rơi rả rích, Minh Triết khẽ khàng kéo tôi lại gần, đem mặt tôi giấu vùi trước ngực. "Không phải lỗi của cô. Đừng khóc!" "Tôi đã gặp lại họ…" Giá mà… giá mà anh ở đó… "Tôi biết. Đừng khóc, tôi ở đây!" Cơn nấc nghẹn nuốt trọn những câu từ tôi định nói, Minh Triết vẫn lặng lẽ và nhẹ nhàng vỗ về những cảm xúc hỗn độn cứ thế mất kiểm soát mà trào ra, làm ướt cả chiếc sơ mi trắng tinh tươm anh đang mặc trên người. Tôi nắm chặt lấy vai áo anh, cố để mình không phát ra bất kỳ một tiếng nức nở nào. Thế nhưng, không rõ do men rượu tác động hay tại bàn tay đặt trên lưng đang khẽ vỗ về kia quá đỗi dịu dàng, khiến cho tôi dù có cố gắng cắn chặt môi mình đến đâu cũng chẳng thể nào kìm được nước mắt đang không ngừng tuôn ra. Anh của lúc này như một làn gió ấm, lặng lẽ dỗ dành cõi lòng đang dậy sóng trong tôi, hong khô đi những ướt nhòa trên gò má.