4.0.0
07:16:16 21/11/2024
Bạch Nghinh Uyên nàng vốn là một thiếu nữ chốn khuê phòng, cho đến năm mười lăm tuổi, nàng đã biết thế nào là yêu, biết thế nào là tuyệt vọng trước số phận khắc nghiệt đã sắp đặt sẵn cho nàng từ khi nàng sinh ra. Gặp được chàng, nàng giống như cá về với nước, chim về với trời cao. Chỉ khi ở bên chàng, nàng mới có thể nhìn thấy được hình dáng của định mệnh uyên ương, của áng mây bay trôi nổi trên nền trời xanh biếc. Tình yêu đến với nàng trong dáng hình của người thiếu niên mặc áo xanh, tay cầm thanh kiếm ngọc bích, thề ước dưới ánh trăng đêm dài những lời nói thiết tha của ái ân mặn nồng. Liệu tiếng đàn của nàng trong đêm trăng hôm ấy có thể xoa dịu được những nỗi đau khổ, tủi nhục mà bản thân nàng phải gánh chịu nơi cung cấm vàng son, liệu tất cả những tình cảm trước kia của nàng có chăng chỉ là đóa phù dung sớm nở tối tàn, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh? Những đêm lạnh lẽo nơi lãnh cung, đã không biết bao nhiêu lần nàng cất lên tiếng hát thương thay cho phận mình, thương thay cho ba ngàn giai lệ chôn vùi tuổi xuân chốn lầu son gác tía, để mặc thời gian lặng lẽ trôi qua như bóng câu ngoài cửa sổ. “Nàng ở dưới suối vàng, bùn đất tiêu xương cốt, Ta gửi thân mình ở chốn nhân gian, tuyết phủ trắng đầu.” Nửa kiếp sum vầy, nửa kiếp sầu, hai kiếp ly tan, âm dương nan ngộ. Truyện thuộc hệ liệt tam bộ khúc gồm (Nửa Kiếp Sum Vầy, Hai Kiếp Ly Tan - Mành Chỉ Đỏ - Oán Ca)