Tiếp tục với
Năm ấy bên hồ có một đóa hoa
1 0 0 0 0 1 16
Năm ấy bên hồ có một đóa hoa - Yuuki 8 Truyện dài - hết
minhminhyuu

“Em có thích hoa sen không? Để tôi hái một bông tặng em nhé!” Bình không biết mình rung động từ khi nào. Là khi Lâm nói lời trêu chọc đơn giản ấy? Hay là thời khắc Lâm xuất hiện trước mặt anh. trên tay đối phương còn có một đài sen đã bóc nham nhở? Bình chỉ biết rằng, nếu thời gian có thể quay trở lại, anh vẫn sẽ lựa chọn người con trai ấy, lựa chọn đắm mình vào trong thứ tình cảm cấm kỵ này. Anh sẽ dũng cảm yêu Lâm!

"Thái Bình thân mến, Không biết khi Bình đọc được lá thư này mùa thu đã đến chưa? Tôi ở nơi đây ngóng trông tin Bình. Tôi vụng về không biết phải viết những gì, chỉ biết bày tỏ lòng nhớ nhung Bình qua những dòng hỏi thăm. Dạo này Bình có khoẻ không? Chân của Bình có còn bị đau nhức? Trái gió trở trời, Bình đừng chủ quan. Tôi mới tìm được một thầy thuốc đông y có tiếng, đợi mấy ngày nữa tôi sẽ gửi về cho Bình." Không biết từ bao giờ, ngón tay Bình đã trở nên trắng bệch, anh siết lấy lá thư màu vàng. Dòng khí đè nặng trong tim lại xuất hiện, một tay Bình chống trán, tay còn lại giữa chặt lá thư. Anh rất sợ mỗi khi Lâm nhắc về chân mình, là sợ chứ không phải phiền. Sống mũi Bình cay cay, anh xoa ngực, muốn mình hít thở nhẹ nhàng hơn một chút. Lâm, Hoài Lâm. Cái tên ngự trị trong trái tim anh gần mười năm. Vì Lâm, anh có thể vượt núi băng đèo. Thế nên cuối cùng, Bình không còn "nhà", ngay cả đôi chân anh cũng trở nên tật nguyền. Đôi mắt Bình khô khốc, anh nhìn ra ngoài trời, để gió cuốn đi nỗi cô đơn. Đợi đến khi tâm trạng bình ổn trở lại, Bình mới đọc tiếp tấm thư của người thương. "Tôi ở trên Hà Nội đã kiếm được một công việc ổn định, đồng vào đồng ra cũng không cần lo lắng nữa. Tôi nghĩ, chẳng mấy chốc tôi có thể về đón Bình lên. Lúc ấy, chỉ mong Bình đừng chê tôi nghèo khó. Tôi ở Hà Nội mong Bình được bình yên!"

Đột nhiên, khoé mắt Bình cay cay, cậu muốn ôm lấy chị, nói với chị rằng chị đừng lấy chồng nữa! Chị Nghiêm như đọc được suy nghĩ trong đầu Bình, chị mỉm cười, xoa đầu cậu. “Hôm nay trông chị có đẹp không?” Giọng chị vẫn dịu dàng như thường ngày, vẫn là người chị luôn nghĩ cho gia đình của cậu. “Đẹp lắm ạ!” Bình bật cười, nói: “Đẹp hơn mọi ngày rất nhiều.” Chị Nghiêm đợi người búi xong tóc rồi mới bước đến ngồi bên cạnh Bình. Chị ôm vai Bình, để cho cậu ngả vào vai mình. “Có phải mày đang chê chị bình thường xấu lắm đúng không?” Chị Nghiêm nửa đùa nửa thật nói: “Biết vậy bình thường chị không thương mày.” Bình cười thành tiếng, nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi. Cậu sụt sịt, đáp: “Chị đừng có đổ oan cho em.”